otaku
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

otaku

Fan Club Manga Anime thì vô nhá
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search

 

 Moon reflected in the water - Trăng soi đáy nước

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
YuuRin16
Otaku tập sự
Otaku tập sự
YuuRin16


Tổng số bài gửi : 38
Points : 0
Join date : 18/12/2008

Moon reflected in the water - Trăng soi đáy nước Empty
Bài gửiTiêu đề: Moon reflected in the water - Trăng soi đáy nước   Moon reflected in the water - Trăng soi đáy nước EmptySat Jan 17, 2009 7:26 pm

Author: Aster12

Nguồn: Acc

Disclaimer: Tất cả những nhân vật trong Inu của Rumiko-sensei, không phải của tôi.
Summary: "Trăng trên mặt nước có tồn tại không? Trăng trên trời và trăng trên nước, đâu là hình, đâu là bóng?"

Tôi đi tìm một mảnh trăng rơi
Đã vỡ tan thành những gì có thể
Để bây giờ ở trên cao vời vợi
Trăng ấy là trăng bóng nước thôi...

Pairings: KaguraSessRinKohaku, NarakuKikInuKago, MirSanOCOC... (cái mớ lùng nhùng gì thế này )

Rating: M/R

Đêm trăng nào bên nhau
Vai tựa vai nói muôn ước vọng
Hương tóc nồng len vào nếp áo
Chợt bàng hoàng tỉnh giấc mơ xuân
Còn một mình nhìn trăng
Còn một mình nhìn nước chảy
Cánh hoa rơi biết mùa xuân đã đi qua
Trăng nhạt nhòa vụn vỡ
Giấc mộng không tan
Tiếc chỉ là trăng soi đáy nước…

Sango-san kết thúc bài hát. Tôi ngừng tiếng nhịp phách. Căn phòng vẫn im lặng. Hakudoushi vẫn nhìn Sango không nói lời nào. Mama-san liếc nhìn qua hai người với một cái nhíu mày rất khẽ. Sango-san cúi xuống chỉnh lại dây đàn, chuẩn bị tiếp tục hát…

“ Sango-san!” Hakudoushi chợt nói. Sango-san ngẩng lên, đôi mắt trầm tĩnh lạnh lùng nhìn thẳng vào người đối diện.
“ Cô có thể tiếp ta đêm nay chứ?” Hakudoushi nheo mắt, dường như nôn nóng tiếp tục “Năm mươi koku, thế nào?”
“Xin lỗi Hakudoushi-sama, hôm nay tôi không được khỏe.” Sango-san khẽ cúi đầu.

Phải, tôi biết Sango-san không bao giờ tiếp khách, bất kể đó là ai. Sango-san là geisha hạng nhất ở kỹ viện Hoshi này, cô có toàn quyền quyết định việc tiếp khách, mà thậm chí mama-san cũng không ngăn được. Đó là đặc quyền của một geisha hạng nhất, và mọi người đều phải tôn trọng nó. Tất nhiên Hakudoushi cũng phải biết điều đó.

Hakudoushi cau mày. Vẻ thất vọng hiện rõ trong mắt anh ta. Tôi nén một tiếng thở dài bực dọc. Anh ta đã đến đây liên tục năm ngày đòi Sango-san tiếp. Anh ta là cái gì chứ? Chỉ là một thằng nhóc lắm tiền, lắm quyền. Phải, một thằng nhóc mới 15 tuổi và đến kỹ viện còn nhiều hơn trường học. Và hắn vẫn là người thừa kế của dòng họ Onigumo danh giá…

“Vậy thì còn con bé kia?” Hakudoushi đột ngột lên tiếng, chỉ thẳng vào tôi “Ta muốn con bé kia tiếp ta đêm nay!”
“ Hakudoushi-sama, Rin-chan mới 9 tuổi…” Sango-san đưa tay kéo tôi đang kinh hãi về phía cô, lắc đầu. Tôi nắm chặt vạt áo của Sango-san, run lên.
“Đã bước chân vào kỹ viện thì còn kể đến tuổi tác sao, Sango-san? Nó không phải là một geisha hạng nhất như cô, nó không có quyền quyết định!” Mắt Hakodoushi nheo lại độc ác. Anh ta đứng lên, tiến đến chỗ chúng tôi.
“Đứng lên đi theo ta, bé con!”
Sango-san kéo tôi lùi lại đằng sau, lắc đầu.
“Đừng, Hakudoushi-sama! Nó còn qúa nhỏ! Đêm nay tôi sẽ phục vụ ngài, đừng chạm vào Rin-chan!”
Hakudoushi cười khẩy, chồm đến nắm lấy vạt áo tôi.
“ Ta hết hứng thú với cô rồi. Nhỏ à? Ta nhớ ta đã từng ngủ với đứa còn nhỏ hơn con bé này! Đi theo ta!”
“Đừng! Mama-san! Rin-chan…” Sango-san nhìn qua mama-san cầu cứu. Bà ta chỉ lắc đầu im lặng. Không ai dám làm trái ý của công tử dòng họ Onigumo. Sango-san vẫn nắm chặt vạt áo tôi, giật lại. Cô đứng chắn trước mặt tôi, quắc mắt nhìn Hakudoushi.
“Ngài làm ơn tôn trọng chính ngài một chút, Hakudoushi-sama!”

Soạt!

Thanh kiếm bên hông Hakudoushi đã tuốt khỏi vỏ, chĩa thằng vào cổ Sango-san. Anh ta rít lên
“Ta có thể giết sạch cả kỹ viện này nếu ta muốn. Con bé kia!” Anh ta nhìn xuống tôi “Nếu muốn chủ ngươi sống thì đi theo ta!”

Tôi nhìn lên Sango-san. Ánh mắt cô vẫn rừng rực nhìn Hakudoushi không hề khiếp sợ. Nếu tiếp tục thế này, Sango-san sẽ…
Tôi đứng lên, nén một tiếng nức nở, đi về phía Hakudoushi.
“Rin-chan!”
Sango-san thảng thốt gọi. Tôi quay lại, gật đầu với cô, cố mỉm cười nhẹ. Tôi biết, dù tuổi mình còn nhỏ, đã bước chân vào kỹ viện này thì sẽ ra sao. Sớm hay muộn cũng chỉ như nhau mà thôi. Tôi bước ra phía cửa. Hakudoushi đã thu kiếm lại…

“KHÔNG! RIN-CHAN!!!”
Soạt!!!!

Sango-san ngã xuống đất, ôm lấy vai. Thanh kiếm của Hakudoushi vung lên, còn nhỏ máu ròng ròng. Tôi và mama-san cùng hốt hoảng chạy lại chỗ cô. Ngoài cửa phòng, những cô gái khác cũng xôn xao nhìn vào.
“Xin đại nhân tha lỗi!” Mama-san cúi đầu van vỉ. Sango-san nhăn mặt đau đớn, nhưng vẫn nắm chặt vạt áo tôi. Máu nhỏ ròng ròng ướt đẫm phần trên của chiếc kimono cô đang mặc. Hakudoushi lầm lì tiến tới, nắm lấy cổ áo tôi lôi đi.

“KHÔNG!!!!”
Ngay cả tôi cũng ngạc nhiên với giọng của chính mình. Hakudoushi nhìn xuống tôi, nhếch mép cười.
“Vậy mà người ta cứ nói ngươi câm. Cũng là một trò câu khách nữa hả? Ngươi có vẻ thông minh hơn nhiều so với cái vẻ ngây thơ của ngươi đấy…”

“Ở đây có chuyện gì thế?”
Một giọng nói trầm tĩnh lạnh lùng chợt vang lên ngoài cửa phòng. Hakuoushi có vẻ hơi giật mình ngẩng lên.
“ Sesshoumaru-san…”
Tôi nhìn ra cửa. Một samurai cao lớn đang đứng đó. Ánh mắt lạnh lùng của anh ta quét qua cảnh tượng trước mặt, rồi nhìn thẳng vào tôi, dừng lại trong một thoáng. Anh ta khẽ cau mày.
“Hakudoushi-san, thế này là sao?”
“Tôi chỉ trừng phạt những kẻ không nghe lời tôi, không phải việc của ngài, Sesshoumaru-san!”
“Thế à? Nhưng Naraku-sama sẽ nói sao về việc này?”
Mắt Hakudoushi nheo lại. Bàn tay nắm cổ áo tôi lỏng ra.
“Đến kỹ viện thì có gì là lạ đối với một người đàn ông? Tôi chỉ lấy cô gái tôi muốn.”

Ánh mắt lạnh nhạt ấy lại quét qua tôi, trước khi một cái nhếch mép đến trên khuôn mặt vô cảm của người trước mặt.
“Nhưng con bé đó tôi đã đặt trước. Phải không, Niki-san?”
Mama-san đủ tinh nhạy để nhận ra ẩn ý của người khách. Bà ta gật đầu.
“Đúng thế, Hakudoushi-sama. Cho nên chúng tôi mới ngăn ngài. Tối nay con bé đó là của Sesshoumaru-sama.”
Và người có tên là Sesshoumaru này khoanh tay nhìn Hakudoushi, nhíu mày.
“Công tử của dòng họ Onigumo sẽ biết việc hơn là tranh giành cô gái của người khác chứ, Hakudoushi-san?”
“Kuso!”
Hakudoushi ném tôi xuống đất, hầm hầm đi ra cửa, ném cho Sesshoumaru cái nhìn giận dữ. Tôi vội chạy đến chỗ Sango-san, kêu lên.
“Sango-san, chị không sao chứ?”
“Không sao, chỉ vào thịt một chút” Sango-san lắc đầu, cau mày nhìn tôi “Con bé ngốc này, đã bảo trời có sập xuống cũng đừng nói gì cơ mà!”
“Xin lỗi, Sango-san…”

“Rin-chan…”
Mama-san đã đến bên chúng tôi. Bà ta kéo tay tôi.
“Đi với Sesshoumaru-sama đi!”
”Sao cơ?”
“Nếu Hakudoushi biết chúng tôi nói dối, sẽ rắc rối lắm. Dù sao thì… Làm ơn, Rin-chan…”
“Mama-san!” Sango-san quát khẽ. Tôi nhìn hai người, rồi nhìn lại người đang đứng ngoài cửa. Anh ta đã quay lưng chuẩn bị đi…
“Ổn thôi, Sango-san.” Tôi nắm tay Sango-san, bóp nhẹ trước khi đứng dậy theo người khách. Dù sao thì… anh ta đã cứu Sango-san…

Tôi im lặng đi theo anh ta. Hành lang dài tràn ngập ánh trăng. Những bóng lá xam xám đung đưa trên khung cửa giấy trong im lặng. Anh ta cứ đi, làm như không hề biết đến sự hiện diện của tôi đằng sau. Tôi đắn đo cất giọng ngập ngừng.
“ Sesshoumaru-sama…”

Tiếng bước chân dừng lại. Sesshoumaru chậm chạp quay đầu nhìn tôi. Mái tóc trắng đổ dài trong ánh trăng khẽ hắt những ánh sáng trong như bạc. Đôi mắt lạnh lùng dưới bóng tối của đêm trăng dường như dịu dàng lại. Vài cánh hoa anh đào rắc qua hành lang, lấp loáng ánh sáng từ mặt hồ phản chiếu…

Đêm hôm đó, người đã đứng trong ánh trăng bàng bạc mùa xuân muộn. Dát trong ánh trăng lấp lánh… như một giấc mơ…

“Ta không cần trẻ con.”
Tôi chớp mắt. Năn nỉ và ép buộc khách là điều tối kị, bất kể lý do là gì. Nhưng nếu Hakudoushi biết chuyện…
“ Ngươi biết làm thơ haiku chưa?” Sesshoumaru đột ngột hỏi, ánh mắt vẫn bình thản nhìn tôi “Làm một bài đi!”
Tôi chớp mắt lần hai. Haiku?
Trăng vẫn lấp lánh trên mặt hồ. Bài hát của Sango-san chợt hiện về trong tâm trí tôi. Trăng…

“ Bàng bạc trăng soi đáy nước
Một cánh hoa rơi
Tan vỡ ”

Một tiếng cười khẽ vang lên. Sesshoumaru lắc đầu, đi về phía trước
“Theo ta.”
“Hai, Sesshoumaru-sama”

Trăng vẫn soi sáng hành lang dài với những bóng lá xám và bóng hoa bay qua. Tôi im lặng đi theo người, ngạc nhiên vì thái độ kỳ lạ của người. Những câu thơ tôi vừa mới đọc vẫn còn ẩn hiện trong tâm trí.
Đó là lần đầu tiên tôi làm haiku…

Và ngày ấy tôi đã không biết rằng… Đó là những câu thơ của định mệnh.

Bàng bạc trăng soi đáy nước
Một cánh hoa rơi
Tan vỡ

Trăng soi đáy nước…
Về Đầu Trang Go down
YuuRin16
Otaku tập sự
Otaku tập sự
YuuRin16


Tổng số bài gửi : 38
Points : 0
Join date : 18/12/2008

Moon reflected in the water - Trăng soi đáy nước Empty
Bài gửiTiêu đề: Chapter 1: Rain in the autumn - Mưa thu - Part I   Moon reflected in the water - Trăng soi đáy nước EmptySat Jan 17, 2009 7:29 pm

Kyoto, 5 năm sau…

Gian trà thất nhỏ ấm áp trong làn khói trắng mờ tỏa ra từ bình trà. Ngoài vườn, tiếng chiếc lá nào khẽ rơi trượt qua bức tường gỗ. Đêm mùa thu, mùi lá khô lẫn với hương hoa cúc thoảng hăng hăng trong không khí.

Tách.

Nhẹ nhàng, tiếng một hạt mưa khẽ rơi trên lớp lá dày. Đều đặn, chậm rãi, những hạt mưa khác tiếp tục rơi. Tiếng mưa khẽ gõ nhịp trên mái nhà, trên hàng hiên. Bóng cây trong vườn rung nhẹ, nhập nhòa.

“Hãy nhớ, con gái. Chúng ta sống trong thế giới Thùy dương, chỉ là bông hoa trôi theo dòng nước. Suy nghĩ nhiều làm gì, chẳng thể thay đổi được. Cứ sống như một cành hoa, đón gió, đón mưa, nghĩ đến những điều tốt đẹp, thế chẳng tốt hơn sao?”

Mama-san, hoa sẽ nghĩ gì khi lớp bụi mưa thu len vào lớp cánh đang tàn dần? Đón giọt mưa như nụ hôn cuối trên bờ môi, vị có mặn chát như là nước mắt?

Hãy nhớ, con gái, chúng ta là những cành thùy dương…

Người đặt ly trà xuống bàn. Tôi lặng lẽ nâng ấm trà, xoay vài vòng trong tay trước khi rót cho người. Những ngón tay dài, thanh mảnh của người cầm lấy tách trà, đưa lên bờ môi dường như lúc nào cũng mím chặt. Làn khói trắng vẫn quẩn quanh, mơ hồ.
Tôi nén một tiếng thở dài mãn nguyện. Tiệc trà hôm nay có thể nói là hoàn hảo. Tôi đã chuẩn bị sẵn từ buổi chiều, chọn lựa từng búp trà, từng cành hoa và cả chiếc áo tôi đang mặc. Tôi nhắm mắt, mường tượng đến lớp lá thu đỏ rực long lanh mưa bên ngoài. Mùi hoa cúc vẫn thoang thoảng…

“Mấy ngày nữa ta sẽ về Kyushu.”
Giọng người chợt vang lên, phá tan cái tĩnh lặng hoàn hảo đang ngự trị trong gian trà thất. Tôi ngẩng lên, tim đột nhiên đập mạnh. Đã đến lúc rồi sao?

Ánh mắt người chạm vào đôi mắt mở to của tôi, vẫn cái nhìn lạnh ngắt như lần đầu tiên tôi gặp người. Tôi mím môi, khẽ gật đầu.
“Rin hiểu.”
“Shippo nói với ngươi à?”
Giọng người chợt trở nên rắn như băng. Tôi cúi đầu.
“Phải. Shippo-san mới tới đây hôm qua.”
Tay người búng nhẹ vào chiếc ly trên bàn. Những bông hoa cúc trong chiếc lọ rung khẽ, lớp nước mỏng sóng sánh.
“Hắn nói cả những việc như thế với ngươi?”

Im lặng. Tôi không nén được một tiếng cười khẽ.
“Thế thì sao, Sesshoumaru-sama?”

Mắt người nheo lại trong một cái nhìn khó chịu. Nhưng rồi người quay lưng đứng lên, mở cửa trà thất bước ra ngoài vườn. Tôi cũng đứng lên đi theo.
“Không cần tiễn ta.”
“Đó là bổn phận."
Tôi cúi đầu tránh ánh mắt người. Bổn phận của một kỹ nữ là tiễn khách ra đến cửa. Chỉ là thế mà thôi…

Nhưng người vẫn đứng yên trên hành lang trà thất. Khu nhà này được xây sâu trong vườn, khuất tất cả ánh mắt và tiếng động xung quanh. Hồ nước phản chiếu bầu trời mây đêm mờ đỏ, bóng trăng nhạt nhòa tan trong những vòng nước tròn, tạo nên bởi những hạt mưa đang lác đác rơi.
“Ngươi muốn chuộc thân hay tiếp tục ở lại đây?”
Tôi ngước nhìn người, kinh ngạc. Người tiếp tục, dường như không để ý đến phản ứng của tôi.
“Tốt nhất ngươi cứ ở lại đây. Ở ngoài sắp có loạn. Chọn một samurai tốt nào trong các khách đến đây mà đi với họ.”

Ánh mắt tôi lại trở về bóng trăng nhòa nhạt trên hồ. Chuộc thân rồi tôi sẽ đi đâu giữa thời thế loạn lạc này? Nhưng chọn một ai đó…

“Tại sao không phải là ngài?” Tôi buột miệng nói trước khi kịp suy nghĩ.
Người quay lại nhìn tôi. Ánh mắt mờ khuất trong bóng tối. Tôi nắm chặt bàn tay dưới lớp tay áo rộng, nhìn thẳng lên người.
“Rin muốn đi theo Sesshoumaru-sama…”
“Không.”

Người quay lưng đi xuống thang, bước ra vườn. Tiếng gót giày chạm vào lớp đá lót đường lạnh rợn xương. Mưa vẫn rơi trong hương hoa cúc hăng nồng.

“Tại sao, Sesshoumaru-sama?”
Người dừng lại. Hạt mưa nào vừa rơi trượt qua mái tóc người, ánh lên trong tia sáng của ngọn đèn hành lang vàng vọt.
“Vậy thì tại sao ngài còn đến đây, Sesshoumaru-sama? Vậy thì tại sao ngài lại chọn tôi? Tại sao ngài còn gặp tôi làm gì?”

“Đó là điều một kỹ nữ cần phải hỏi khách sao?”

Mưa vẫn rơi. Những hạt nước nhỏ li ti bay ngang qua trước mắt tôi. Như một màn sương thủy tinh mờ trong suốt… ngăn cách giữa tôi và người…

Người đứng đó, nhưng tôi không thể chạm vào. Vẫn như lần đầu tiên tôi gặp người, hình dáng cao lớn trong bộ áo trắng, mái tóc xõa dài, kiêu hãnh và cô độc. Không ai có thể chạm vào.
Người đến đây, cũng chỉ là một trong những vị khách tôi phải tiếp mỗi ngày. Có gì để tôi phải hỏi? Người đến tìm tôi cũng như tìm một trong nhiều geisha khác mà thôi.

Nhưng… người không phải là thế!
Người là người khách đầu tiên của tôi…
Người là người đã bảo vệ tôi, để tôi không bị nhấn chìm vào trong tầng lớp những kỹ nữ tầm thường, những người có thể rơi vào tay bất cứ người đàn ông nào miễn họ có đủ tiền để trả.
Người là người đầu tiên đã cho tôi biết yêu thương.
Phải, ngay từ lần đầu tiên tôi gặp người… Ngay từ khi tôi còn là một đứa trẻ…

“Con gái, chúng ta là những cành thùy dương…”

Mama-san… Thùy dương… Đứng giữa những cơn gió, những cơn mưa, mặc tình đời luân chuyển… không suy nghĩ… không yêu thương…
Thùy dương chỉ có thể đứng yên một nơi. Xinh đẹp bao nhiêu cũng chỉ để người ngắm trong một thoáng. Dịu dàng bao nhiêu chỉ để người đùa vui một lúc. Và chỉ có thể nhìn người như một cơn gió thoáng bay qua…
Yêu thương bao nhiêu cũng chỉ là câm lặng. Muốn khóc bao nhiêu cũng chỉ có thể đứng yên mà hát giữa trời.

“Suy nghĩ nhiều làm gì?“
Về Đầu Trang Go down
YuuRin16
Otaku tập sự
Otaku tập sự
YuuRin16


Tổng số bài gửi : 38
Points : 0
Join date : 18/12/2008

Moon reflected in the water - Trăng soi đáy nước Empty
Bài gửiTiêu đề: Tiếp Part II   Moon reflected in the water - Trăng soi đáy nước EmptySat Jan 17, 2009 7:30 pm

Yêu thương làm gì? Đau đớn làm gì?
Trong thế giới yêu thương chỉ là mua bán, những tiếng cười hay những giọt nước mắt chỉ như những tiếng đàn gảy bởi hơi đồng… Suy nghĩ nhiều làm gì?

Tôi nhắm mắt, khẽ cúi đầu.
“Xin lỗi, Sesshoumaru-sama. Rin đã vô lễ vượt qúa bổn phận của mình.”
Người gật đầu, không quay lại. Tôi với tay lấy chiếc dù bên hàng hiên che cho người. Chúng tôi đi ra cửa trong im lặng.
Mưa vẫn khẽ nhịp bình thản, không nhanh, không chậm.

“Câu hỏi của ngài, Sesshoumaru-sama…”
Người dừng lại ở cửa. Tôi trao chiếc dù cho người, mỉm cười
“Cứ coi như đây là ân huệ cuối cùng của người cho tôi, Sesshoumaru-sama. Làm ơn… chuộc tôi ra khỏi nơi đây.”
Người nhìn vào mắt tôi. Rồi quay đi
“Ừ.”

Tôi vẫn giữ nụ cười trên môi, nhìn bóng người đi khuất vào bóng tối con đường. Thành phố Kyoto về khuya đèn đã tắt dần. Thoáng tiếng cười nào vọng lại, vừa gần vừa xa.
Tôi chớp mắt.

Một giọt nước nóng ấm khẽ rơi trên tay.

Nhưng sao môi tôi vẫn cứ cười?

………………………

“Sau này em định làm gì?”
Sango-san nhấc bình sake lên rót vào ly cho tôi. Ánh nến vàng ánh lên nếp áo hồng của cô, lấp lánh màu bạc của lớp chỉ. Tôi sửa lại nếp kimono, mỉm cười.
“Em sẽ về quê chúng ta.”
“Nhưng Shippo-san đã nói…”
Tôi gật đầu. Yaemon-sama, shogun Nhật Bản vừa mất, những daimyo lập tức chia rẽ, giành quyền thống trị. Hai thế lực mạnh nhất, Naraku Onigumo- daimyo của Kanto và Sesshoumaru Inutaisho- daimyo của Kyushu đang rời khỏi Kyoto để chuẩn bị chiến tranh. Không lâu, đất nước này sẽ lại chìm vào chiến loạn…
“Dù sao đất kinh thành Kyoto, nơi Thiên hoàng ngự trị này cũng là nơi an toàn nhất…”
“Chị không lo cho Kohaku sao?”

Sango-san im lặng. Người em trai của cô vẫn còn ở dưới quê, không rõ sống chết thế nào. Từ ngày nhận được tin cha mẹ cô mất bởi dịch bệnh, cũng ít khi nghe được tin của anh ta.
“Kohaku đã nói sẽ chờ em trở về…”
“Rin-chan…”
“Bức thư vừa rồi cậu ấy gửi cho em cũng vẫn nói như thế…”
Sango-san cúi đầu im lặng. Kohaku không gửi thư cho chị gái mình nhưng lại gửi thư cho tôi. Tôi nắm tay cô, siết nhẹ
“Chị hiểu cậu ấy mà, Sango-san…”
Sango-san khẽ gật đầu. Giữa hai chị em luôn có một sự ngăn cách nào đó… Ngày ấy, Sango-san bị bán đi để lo tiền thuốc thang cứu Kohaku khỏi một căn bệnh thập tử nhất sinh. Và Kohaku luôn sống với ám ảnh rằng đó là lỗi của anh mà Sango-san rơi vào nơi như thế này. Giờ đây anh đang cố gắng từng ngày, phấn đấu kiếm đủ tiền để chuộc Sango-san. Và anh vẫn còn đợi tôi…

“Tôi sẽ đợi Rin-chan…”

Tôi nhắm mắt. Phải, tôi biết, trong những cố gắng của Kohaku cũng có một phần vì tôi. Tôi biết…
“Sau này em lấy Kohaku đi!”
Sango-san nhìn tôi. Đôi mắt to, sắc sảo của cô trong ánh lửa dịu dàng lại. Tôi nhìn ly sake đục mờ trong tay, mỉm cười
“Có lẽ…”
Tiếng mưa vẫn vọng lại đâu đó trong đêm. Bóng cây rung rinh trên khung cửa shoji. Hơi đất luồn qua những tấm tatami mỏng, lành lạnh. Sango-san ngập ngừng.
“Còn Sesshoumaru-sama…”
“Người ấy… không cần.”

Những giọt rượu trôi qua đầu lưỡi tôi, tê tê. Cái cảm giác buốt nhói trong tim lại trở lại cùng với luồng gió nào khẽ lách qua khe cửa.

“Em không cần những thứ mà người ấy cần, chị hiểu không? Với những kỹ nữ chúng ta, cố sống sao cho yên bình, cố sao cho ngoi lên được hạng nhất, hạng nhì để mong có một samurai gia đình danh giá nào ngó tới. Cuối cùng, để làm gì? Đối với họ chúng ta chỉ là một món đồ chơi, là một con búp bê để trang trí thêm cho họ. Họ không cần chúng ta. Tìm một samurai danh giá để làm nàng hầu cho họ, để những đứa con mình có được một cái họ, để con mình sẽ là một samurai, để sống và chết trong cái danh hão… Những điều đó, em không cần!”

Cảm giác buốt nhói dâng lên, thành cơn nghẹn ứ ở cổ. Tôi rót thêm cho mình một ly rượu, khẽ cười.
“Chúng ta khốn khổ làm sao khi phải sinh ra trong một gia đình nông dân. Cuộc sống chúng ta không bằng con sâu cái kiến cho người ta dẫm đạp. Nhưng ít ra con sâu cái kiến đó còn được một cái quặn mình trước khi chết. Còn chúng ta, chúng ta được phép sao? Họ, những samurai danh giá, quyền qúy ấy được phép sao?”
“Họ… người ấy cần là danh dự, là phẩm giá, là tinh thần võ sĩ, là lý tưởng. Không có gì họ cần ở chúng ta. Em cũng chẳng cần gì ở họ. Em chỉ cần một người yêu thương em, một người đàn ông ở bên cạnh em. Em muốn sống cuộc sống của em.”

Tôi gục đầu xuống bàn, ho khẽ. Tiếng mưa vẫn âm âm ngoài cửa, mênh mang nửa như tiếng gió, nửa như tiếng sáo réo rắt thổi. Cả hai chúng tôi im lặng ngồi uống hết bình sake đã lạnh. Sango-san thở dài. Đôi mắt nâu thẫm trong màu ánh nến càng buồn hơn. Tôi đưa tay gạt nhẹ lọn tóc mai bên má chị, thì thầm.
“Em còn dành dụm được một ít tiền, để em góp với Kohaku chuộc chị ra. Chị đi với chúng em chứ?”
“…Không”
“Sango-san…”
Sago-san quay mặt đi, nhìn ra những bóng cây chập chờn trên cửa. Cười buồn.
“Chị đã quen ở đây rồi. Ngoài nơi này ra, chị biết đi đâu?”
“Chị không thể ở đây mãi được! Chị đã 22 tuổi rồi, không bao lâu sau…”
“Phải, chị đã 22 tuổi rồi.”

Sango-san đứng dậy, đẩy cánh cửa nhìn ra ngoài vườn. Cơn gió mang hơi mưa lạnh thổi vào làm tôi khẽ rùng mình.
“Ở tuổi của chị thì còn có thể đi đâu được nữa, có thể làm gì được nữa? Ở lại đây, mama-san đã bảo sau này chị có thể ở lại để dạy cho những đứa trẻ… Chị chỉ còn có thể sống ở đây thôi. Sau khi xong tất cả các nghĩa vụ, thanh toán xong tất cả các món nợ… theo một nghĩa nào đó chị cũng sẽ tự do chăng?”

Tiếng sáo vọng lại càng rõ hơn. Sango-san ngửa mặt nhìn trời đêm. Tôi uống nốt ly rượu cuối cùng của mình, lặng lẽ đọc.
“Bàng bạc trăng soi đáy nước
Một cánh hoa rơi
Tan vỡ”

Sango-san khẽ quay lại, ngẩng nhìn trời, nói tiếp theo tôi.
“Rơi từ một cành mai xanh biếc
Mộng đêm xuân
Lìa cành”

Tôi đứng lên, bước qua chị, đi ra ngoài khoảng sân đã đẫm nước mưa. Những hạt mưa nhỏ đáp trên mặt tôi lành lạnh. Chiếc lá phong đỏ rơi đáp nhẹ trên vai tôi, trơn lạnh. Tôi ngước nhìn bóng trăng trắng nhạt nhòa trên cao, khẽ cười.

Mưa cũng chẳng đủ để trôi đi nước mắt. Nụ cười cũng không đủ để che giấu nỗi đau.

Cũng chẳng sao. Hãy để mưa đêm nay cuốn trôi đi tất cả qúa khứ của tôi. Nỗi muộn phiền của tôi… Tình yêu của tôi…

“Bóng trăng đáy nước
Chạm vào
Vỡ tan”

Giọt nước mắt thứ hai của đêm nay rơi xuống vai tôi. Cuốn trôi đi…

“Tại sao nghe thơ của tôi ngài lại cười?”
“Vì chúng rất ngốc.”
Người nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng hoa anh đào rơi nghiêng qua nắng, lướt qua ánh mắt người. Cái nhìn vừa như lạnh lẽo, vừa như u uẩn.
“Những việc tất nhiên như thế. Ngươi chẳng có đủ nước mắt để khóc cho tất cả đâu.”
“Rin không khóc. Chỉ là…”

“Rin không khóc qúa ba giọt nước mắt bao giờ.”
“Thế à?” Người quay lại nhìn tôi, khẽ nhướng mày.
“Vì khi khóc đến giọt nước mắt thứ tư thì Rin sẽ khóc nhiều lắm. Mà Rin không muốn như thế.”

Người lại im lặng nhìn ra cửa sổ. Chậm chạp buông từng lời
“Ngốc…”

Tôi biết… Tôi đã ngốc biết chừng nào khi ở bên người. Ngước nhìn người, hát cho người. Vui vì người và buồn vì người…

“Con gái, chúng ta là những cành thùy dương…”

Ngày mai, khi tôi bước chân ra khỏi thế giới thùy dương này, tôi cũng sẽ bước ra khỏi cuộc đời người. Tôi sẽ không cười, không khóc vì người nữa.

Mưa vẫn lặng yên rơi.
Lặng yên.
Rơi.
Về Đầu Trang Go down
heo1230
Otaku tập sự
Otaku tập sự



Tổng số bài gửi : 50
Points : 0
Join date : 14/01/2009

Moon reflected in the water - Trăng soi đáy nước Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Moon reflected in the water - Trăng soi đáy nước   Moon reflected in the water - Trăng soi đáy nước EmptySat Jan 17, 2009 8:15 pm

Hay lắm bạn tiếp tục phát huy nhé
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Moon reflected in the water - Trăng soi đáy nước Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Moon reflected in the water - Trăng soi đáy nước   Moon reflected in the water - Trăng soi đáy nước Empty

Về Đầu Trang Go down
 
Moon reflected in the water - Trăng soi đáy nước
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Nước mắt sao Bắc Cực !!!!!
» Trang trí cây noen
» Nước hoa theo cung hoàng đạo
» tại sao trang web của chúng ta lại ít người biết đến

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
otaku :: Học viện Otaku :: Fanfic-Fanfiction-
Chuyển đến